Giọt lệ đắng sau những phiên tòa

24/03/2017 04:27

(kiemsat.vn)
Mỗi người cha, người mẹ, người chồng, vợ của các bị cáo đến với phiên tòa là mỗi phận đời khác nhau, nhưng tất cả đều có chung một nỗi đau tột cùng khi người thân của họ vướng vào vòng lao lý.

Những bị cáo đứng trước vành móng ngựa phải chịu sự phán quyết của luật pháp nhưng với những người cha, người mẹ, họ vẫn là những đứa con bé bỏng. Đau đớn, hổ thẹn và tủi nhục ê chề khiến họ chẳng dám ngẩng mặt lên để nhìn ai…

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh

Lẽ thường, thì những bị cáo khi bị đưa ra xét xử đều có phần hối hận về những hành vi vi phạm pháp luật mà họ đã gây ra. Nhưng Nguyễn Trọng Cường (phường Mỹ Đông, TP Phan Rang – Tháp Chàm, tỉnh Ninh Thuận), thì không. Có lẽ phần vì quá trẻ, phần vì đã lường trước được kết cục ngày hôm nay nên từ lúc bị tạm giam cho đến khi đưa ra xét xử, Cường chẳng mảy may bận tâm về những gì mình đã làm. Thậm chí khi thấy mẹ mình bật khóc tại phiên tòa, cũng không thèm ngó…

Trước đó, theo báo Pháp luật Việt nam đã đưa tin: Nguyễn Trọng Cường, Nguyễn Hữu Thành, Cao Minh Tiến, Nguyễn Anh Hùng, Lê Xuân Phúc và Nguyễn Tứ Pháp (đều trú ở phường Cam Phúc Bắc, TP Cam Ranh, tỉnh Khánh Hòa) đã  vô  cớ  dùng  chân,  tay,  gậy gỗ, chậu  hoa  bằng  xi măng đánh anh Nguyễn Văn Quang. Hậu quả làm anh Quang bị thương tích là 36%. Các bị cáo bị VKSND truy tố về tội “Cố ý gây thương tích” theo khoản 3 Điều 104 Bộ luật Hình sự.Căn cứ vào tính chất, mức độ nguy hiểm của hành vi phạm tội, các tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ.., ngày 21/12/2015,HĐXX đã đưa ra mức án nghiêm khắc. Theo đó, các bị cáo phải nhận mức án từ 5 – 7 năm tù.

Khi mọi người đã ra về hết, hội trường vắng lặng, chỉ còn lại một người phụ nữ gầy guộc, tiều tụy, mái tóc đã bạc hai phần, đang gục xuống bàn, đôi vai rung lên khóc tức tưởi. Bà khóc nấc lên và tự nói trong tiếng nấc: “con ơi, sao chị mày chịu thương chịu khó bao nhiêu thì mày lại lười biếng, lêu lổng bấy nhiêu, ra tù vào tội nhiều lần mà không biết thương lấy thân mày và mẹ sao con”. Không biết có khi nào bị cáo biết đến giọt nước mắt đắng cay của người mẹ để nỗ lực cải tạo, sớm được quay về với gia đình, với cộng đồng…?

Là con út trong gia đình có tới 7 anh chị em nên Minh được mẹ cưng chiều nhất nhà. Biết mình được “đặc ân” đó, Minh cho mình cái quyền như ông vua trong nhà, muốn làm gì thì làm. Học chưa hết cấp 2 thì Minh bỏ học theo bạn lao vào những cuộc vui vô bổ. Bà Mai chỉ biết than ngắn thở dài nhìn con bất lực. Cho đến khi Minh lấy vợ thì bà mới cảm thấy yên tâm phần nào và mong con sẽ thay tính đổi nết, chăm lo cho gia đình. Nào ngờ đâu Minh trở thành kẻ gieo rắc “cái chết trắng” và vướng vào vòng lao lý với bản án 11 năm tù.

giọt lệ đắng sau những phiên tòa

Ảnh minh họa: Internet

Trong thời gian Minh chấp hành án, bà một mình đi đi về về thăm nuôi  những mong con yên tâm cải tạo, sớm trở về với gia đình. Những tưởng khoảng thời gian ngồi sau song sắt đủ để Minh thấm thía, hối hận về những việc làm tội lỗi của mình, nhưng rồi hắn lại tiếp tục đi theo con đường cũ.

Theo báo Công an nhân dân Nghệ An đã đưa tin, nhận được lời đề nghị của một người đàn ông Trung Quốc, Minh đồng ý vận chuyển 5 kg ma túy từ Lạng Sơn vào Sài Gòn với giá 100 triệu đồng. Nhận tiền tạm ứng 20 triệu đồng, Minh thuê một người con gái tên Vân vận chuyển số ma túy này. Ngày 19/11/2015, khi Vân xuất hiện ở TP Vinh thì bị lực lượng chức năng phát hiện, bắt giữ cùng 5 kg ma túy đá. Từ lời khai của Vân, cơ quan CSĐT Công an tỉnh Nghệ An bắt giữ Minh khi đối tượng đang ở Lạng Sơn.

Suốt từng ấy năm nuôi nấng Minh khôn lớn, bà Mai chẳng thể ngờ đứa con mà bà một mực cưng chiều lại đẩy bà đến nông nỗi này. Hai lần ra tòa là 2 lần bà phải chịu nỗi đau đớn tột cùng. Lần này, bà bắt chuyến xe sớm từ Lạng Sơn vào Nghệ An. Biết con thích ăn bánh nậm nên trước khi đi bà tranh thủ làm thêm ít bánh đưa vào cho con. Từng lời khai của Minh trước vành móng ngựa như từng nhát dao đâm vào trái tim người mẹ.

Tòa vào nghị án, bà Mai khẩn khoản xin được gặp con, để nói với con ít câu. Biết hoàn cảnh của bà lặn lội xa xôi vào đây, những cán bộ dẫn giải can phạm “phá lệ” cho phép Minh được ngồi gần mẹ để hai mẹ con trò chuyện.

Bà đưa bánh cho Minh và giục con: “Ăn đi con, bánh mẹ làm ngon lắm”. Minh bật khóc, cố nhoài người ra, nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo đang run lên của mẹ. Minh nấc lên từng tiếng nghẹn ngào: “Mẹ ơi con xin lỗi…”. Bà Mai nắm lấy đôi bàn tay con, tay kia cố vươn ra lau những giọt nước mắt cho con, những giọt nước mắt hối hận quá muộn màng.

Đáng lẽ ra hơn ai hết Minh phải thấu hiểu và trân trọng sự tự do nhưng Minh đã nhận ra điều đó quá muộn. Minh và Vân bị tòa tuyên phạt tù chung thân. Ở cái tuổi “xưa nay hiếm”, có lẽ bà Mai cũng khó lòng vào thăm con được nữa

Nước mắt con thơ trốn công đường

TAND TP.HCM xét xử vụ án giết chồng đối với bị cáo Huỳnh Thị Ngọc Mai (35 tuổi, ngụ An Giang). Khi được nói lời sau cùng, Mai khóc nấc lên, rồi nhớ lại giây phút đã cầm dao đâm chết chồng và nói: “Chỉ vì phút sai lầm và nông nổi nên tôi mới hành động dại dột. Dù có mang bản án như thế nào đi nữa thì chồng tôi cũng không sống lại được…”, bỏ dở câu nói, bị cáo khuỵu xuống, còn người thân của chị lấy tay áo quệt nước mắt.

Tại phiên tòa, trước những câu hỏi của HĐXX, bị cáo Huỳnh Thị Ngọc Mai cúi gằm mặt, lâu lâu quay sang nhìn con rồi lau những giọt nước mắt. Mai nhận hết những tội lỗi do mình gây ra và Mai cũng hối hận vô cùng.Nhiều lần níu kéo tình cảm, mong vợ chồng xây dựng lại hạnh phúc gia đình nhưng bất thành. Thay vì giải quyết bằng pháp luật, cơn cuồng ghen đã khiến Huỳnh Thị Ngọc Mai tước đi sinh mạng của chồng mình. Hậu quả để lại là những nỗi đau, những vết nứt tình cảm khó có thể nào hàn gắn được.

Sau những ngày nhớ mong vì không gặp mặt mẹ, nay được gặp mẹ trong hoàn cảnh “trớ trêu”, mẹ con chỉ biết ôm chầm lấy nhau khóc nấc liên hồi. Hình ảnh đó khiến những người chứng kiến không khỏi đau lòng.

giọt lệ đắng sau những phiên tòa 3

Ảnh minh họa: Internet

Hai đứa con của Mai mất bố, giờ sắp phải xa cả người mẹ còn lại. Các cháu còn quá nhỏ để kịp nhận ra những sóng gió mà mình sắp phải đối mặt khi thiếu thốn tình thương cả cha lẫn mẹ. Nay sống với ông bà, mai sống với cô, gì, chú bác cũng không thể bù đắp lại những mất mát to lớn ấy.

Nói lời sau cùng nói lời sau cùng trước lúc HĐXX bước vào phòng nghị án, bị cáo gửi lời xin lỗi đến 2 gia đình bị hại rồi khóc nấc không thành tiếng…

Nhưng tiếc thay, khi Mai kịp nhận ra những việc làm sai trái của mình thì mọi chuyện đã quá muộn màng. Bước lên xe trở về nơi trại giam, Mai cố quay đầu nhìn người thân lần cuối.

Sau lưng bị cáo, cha mẹ và hai con thơ vẫn với tay theo trong những dòng nước mắt.

.

Anh Minh

(tổng hợp)

(0) Bình luận

Bài viết chưa có bình luận nào.

lên đầu trang